Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 219: Tìm hoài chẳng thấy, không tìm lại ra




Không biết từ lúc nào, miệng vết thương trên ngực của thiếu nữ đã triệt để khỏi hẳn.

Hiện tại, cơ thể nõn nà tựa như tác phẩm nghệ thuật của thiếu nữ mới thực sự có thể gọi là hoàn mỹ không tì vết. Làn da trắng nõn vô cùng mịn màng dường như phát ra ánh sáng lộng lẫy mang theo vẻ hồng nhuận phơn phớt, ánh sáng màu trắng thuần nhàn nhạt bao phủ lấy cơ thể của thiếu nữ. Lúc này, thiếu nữ trông như một yêu tinh (fairy) vừa được sinh ra, đáng yêu tuyệt thế.

“Linh lực dị chủng xem như đã triệt để thanh trừ, cơ thể cũng đã chữa trị xong, kế tiếp chỉ cần kích hoạt lại căn nguyên ma lực đã khô cạn nữa là onee-sama của em sẽ hoàn toàn phục hồi.”

Thở ra một hơi, Ye Jian nói với Julia. Mặc dù việc chữa trị vừa rồi không tốn bao nhiêu sức của Ye Jian, thế nhưng liên tục tập trung suốt mấy giờ đồng hồ, tinh thần của Ye Jian cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Cho nên sau khi hoàn tất việc thanh trừ dị chủng linh lực và chữa trị cơ thể cho thiếu nữ xong, cậu cũng không nhịn được mà ngừng lại một chút để vặn eo bẻ cổ.

“Muốn, ăn chút gì sao?”

Một mực hầu ở bên cạnh Ye Jian, Julia thấy Ye Jian đã dừng lại thì nhẹ giọng hỏi. Trước đó, khi nhìn thấy onee-sama của mình thoát khỏi tình huống nguy kịch, Julia vẫn còn hơi chút lo lắng về tình huống sau này, nhưng giờ, sau khi thấy onee-sama của mình gần như đã được Ye Jian chữa trị lành lặn, sự lo lắng của thiếu nữ lập tức kịch liệt giảm xuống. Thiếu nữ tin tưởng, chỉ cần thêm một chút nữa, Ye Jian nhất định sẽ trả lại cho mình một onee-sama hoàn hảo không chút tổn tại.

“Ừm... Cũng được! Cũng nên ăn chút gì đó rồi hẵng làm tiếp. Dù sao chuyện kế tiếp cũng không gấp, cứ để nee-chan của em nghỉ ngơi cho tốt một lúc. Tôi đã lưu lại chút linh lực trong cơ thể con bé, nó sẽ từ từ chăm sóc và điều dưỡng cho cơ thể của con bé hiện giờ. Chờ tới khi cơ thể của chị em được linh lực của tôi tẩy rửa xong thì chị em lần này xem như là nhân họa đắc phúc. Được linh lực của tôi tẩy lễ, tới lúc ma lực nguyên được chữa trị thì phỏng chừng là thực lực của con bé sẽ lại tăng lên không ít.”

“Cảm ơn.”

Đôi mắt bạc lấp lánh ánh thủy quang chân thành tha thiết. Cô bé một mực lạnh băng băng không chút tình cảm nào này, hôm nay cuối cùng cũng giải phóng bản thân. Gặp phải cú sốc lớn, nội tâm vốn đóng băng của cô bé sớm cũng đã bị phá tan, giờ lại được Ye Jian nhẹ nhàng vuốt ve, phỏng chừng là sau này ở trước mặt cậu, cô bé sẽ hoàn toàn giải phóng chính mình.

“Được rồi! Không cần như vậy! Nếu em thật sự muốn cảm ơn, vậy còn không bằng vào bếp mà làm một bữa điểm tâm cho tôi.”

Cười xua tay, Ye Jian không để tâm mà nói đùa một câu, chỉ là phản ứng của Julia sau đó lại khiến cậu hơi kinh ngạc.

Con bé này, vậy mà lại biết ra vẻ nhăn nhó?

“Sao vậy?”

“Không... Tôi sẽ làm ngay bây giờ, Ye chờ một lát.”

Nói xong, Julia vội vàng đứng dậy, không cho Ye Jian một chút cơ hội để truy vấn nào mà chạy thẳng vào trong nhà bếp.

“Híc? Con bé này, sao vậy nhỉ?”

Nghĩ mãi cũng không tìm được đáp án, Ye Jian chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhún vai, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía thiếu nữ tóc đỏ đang lẳng lặng ngủ yên trên giường.

“Onee-sama của Julia sao? Nói vậy tức là, ngươi chính là người đang bí mật giám thị ta rồi ~? Mặc dù đã muốn gặp cô từ sớm, chỉ là không ngờ hai ta lại gặp nhau trong tình huống này. Bị thương nặng như vậy, rốt cục...”

Đột nhiên, chiếc điện thoại trong túi quần của Ye Jian chợt rung lên.

“Gọi điện vào giờ này, chẳng lẽ là hai con bé Yukina với Sayaka?”

Nghĩ như vậy, Ye Jian rút điện thoại ra. Sau đó, khi nhìn vào số điện thoại gọi tới, đôi mắt màu hổ phách của cậu lập tức nheo lại.

Không chút do dự mà tiếp điện thoại, lập tức, giọng nói cung kính của một người thanh niên vang lên: 『 Đại nhân. 』

“Kazuma sao? Có thể khiến cho cậu cố tình gọi điện thoại cho tôi, vậy hẳn đã xảy ra việc lớn gì rồi chứ?”

『 Cũng không phải là quá lớn, nhưng chuyện này khá đặc biệt. 』

“Đặc biệt? Nói nghe một chút.”

『 Có một vị tổng giám mục của chính giáo Lotharingia mang theo bốn người khác tới đảo Itogami, nói là muốn truyền giáo trên đảo. 』

“Hả?”

Tin tức này, quả thực là đã khiến cho Ye Jian không khỏi cả kinh.

『 Theo quan sát của Kazuma, mục đích của năm người này khi tới đảo tuyệt đối là không bình thường. Hơn nữa, bốn người được tổng giám mục kia mang tới cũng không phải là giáo sĩ bình thường. Mặc dù không rõ thân phận của những người này, nhưng hoàn toàn có thể khẳng định, địa vị của bốn người đó có thể sánh ngang với các tổng giám mục thông thường. 』

Báo cáo này của Kazuma khiến cho Ye Jian lâm vào trầm tư.

Chính giáo Lotharingia, năm nhân viên thần chức có địa vị không thua kém giám mục, tới đảo Itogami với mục đích không rõ.
Đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ tóc đỏ đang nằm trước mặt, liên hệ với tình báo mà Valter đã cung cấp cho mình đoạn thời gian trước.

Tựa hồ, tất cả mọi thứ đều đã có thể xâu chuỗi lại được rồi.

“Bí mật theo dõi những người đó, sau đó báo cho ta mọi hướng đi của bọn họ.”

『 Kazuma minh bạch. 』

Cúp điện thoại, ánh mắt của Ye Jian khi nhìn về phía thiếu nữ trước mặt bỗng trở nên quái dị.

“Thật không ngờ! Thật không ngờ! Ta có nên nói rằng ‘cố tình trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm trồng liễu liễu thành rừng hay không’, nữ hoàng đại nhân của Hắc Ám Bảo?”

Thò tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ tinh xảo tuyệt luân của thiếu nữ, Ye Jian nở một nụ cười nghiền ngẫm.

“Ta còn đang phải tốn sức suy nghĩ xem rốt cục thì Julia có lai lịch gì, mặc dù trước đó cũng đã đoán được là con bé có liên quan tới ngươi, nhưng dù sao Julia cũng là hậu duệ của tộc á thần, nên ta không thể xác định được. Giờ thì tốt rồi! Nữ hoàng đại nhân lại tựa đưa mình tới cửa. Ngươi nói xem, ta nên làm gì bây giờ đây?”

Vào lúc này, Ye Jian mới khôi phục lại ánh mắt mà một người đàn ông bình thường nên có.

Ánh mắt nóng rực đảo qua cơ thể hoàn mỹ của thiếu nữ, tinh tế tỉ mỉ, đây quả thực là cơ thể khiến Ye Jian cũng không khỏi cảm thấy yết hầu phát khô, nội tâm ngứa ngáy.

Con bé này, thật sự quá dụ người. Cặp thỏ trắng kiều nộn vừa đúng, tròn trịa mà vểnh lên; Đùi ngọc thon dài trơn mềm thơm tho tới dính người; Eo nhỏ xiết chặt mảnh mai như cây liễu; Môi hồng như son. Thậm chí, ngay cả bàn chân nhỏ linh lung cũng lộ ra ba phần đáng yêu, bảy phần khờ mị. Đôi lông mày lưu chuyển mị ý lại hồn nhiên thiên thành, phảng phất trong từng hơi thở cũng chứa đầy vẻ yêu diễm vô hình mê hoặc lòng người.

“Yêu tinh? Không! Hẳn phải gọi là hồ ly tinh. Cái đuôi này, chà chà! Sờ tới sờ lui thật không thấy chán.”

Nhịn không được mà duỗi tay bắt nhẹ lấy chiếc đuôi lửa lông xù kia, nhưng ai biết, chỉ mới hơi cầm lấy và dùng sức có một chút, thiếu nữ đã phát ra tiếng ngâm khẽ yêu kiều như đang mớ ngủ.

Tiếng thân ngâm như dính đến thực chất bên trong khiến cho toàn thân của Ye Jian đều nổi da gà, theo bản năng mà nắm chặt chiếc đuôi lửa.

“A... Ơ ~~~~”

Lần này, Ye Jian cảm thấy cả xương của mình cũng muốn mềm nhũn.

“Ọt ọt!”

Chật vật mà nuốt một ngụm nước miếng, trong đôi mắt màu hổ phách bắt đầu cháy lên một ngọn lửa hừng hực vô danh.

Một con tiểu yêu tinh kiều diễm ướt át như vậy đang ngủ say và nằm ngâm nga ngay dưới mí mắt của mình, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn 120% là sẽ không nhịn được mà trực tiếp hóa thân thành sói mà nhào tới.

Cũng may, Ye Jian không phải người thường, tối thiểu thì trước đó, cậu cũng đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu giai nhân tuyệt thế khuynh thành diễm khuynh thiên địa rồi, thậm chí còn từng làm việc đó với họ. Cho nên, khi đối mặt với sự quyến rũ của thiếu nữ, cậu vẫn có thể khống chế được.

Bất quá, có thể khống chế là một chuyện, nhưng muốn khống chế hay không thì lại là chuyện khác, tối thiểu thì lúc này, đôi tay của cậu đã có phần không nhịn được mà bắt đầu xoa bóp vuốt ve cơ thể của thiếu nữ rồi.

Da thịt trơn dính lại mượt mà như quả đông lạnh, Ye Jian thậm chí cảm thấy là nếu lỡ mà mình hơi dùng sức một chút, phỏng chừng là có thể véo ra nước quả từ làn da kia.

Hướng về cơ thể của thiếu nữ mà tùy ý văn vê xoa nắn, Ye Jian cảm thấy sờ mãi vẫn không đã thèm. Thiếu nữ trong cơn mê man, đã không hề giữ lại mà hoàn toàn giải phóng thân thể hương diễm của mình cho Ye Jian hưởng thụ.

Lên? Hay là không lên?

Dù sao trước đó mình cũng đã hao tâm tốn sức mà cứu con bé, thu chút tiền lãi chắc không vấn đề gì chứ?

Huống hồ con bé lại không biết, tùy tiện sờ một chút thôi, cũng không mất mát gì đi? Vả lại ở đây cũng không có người khác.

Một đống lý do cứ lần lượt hiện lên trong đầu của Ye Jian, khiến cậu không thể ngừng được việc xoa bóp nhẹ lấy cơ thể của thiếu nữ. Những ngón tay cứ như những chiếc vòi bạch tuộc, cứ mặc sức không chút kiêng dè mà tung hoành và dính chặt lấy cơ thể yếu đuối không chút phòng bị của thiếu nữ

Chỉ là đúng vào lúc này, cửa ra vào đột nhiên vang lên tiếng gọi có chút khó hiểu của Julia.

“Ye?”

Convert by: Strauss